Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Falling slowly.

Đang thấy bỗng dưng cuộc đời ngập tràn ánh nắng mặc dù mới tuần trước còn tưởng season of broken hearts lại bắt đầu. Là con gái thường hay né tránh, còn tui, đứa con gái đã hai mươi hai tuổi mà chưa có mối tình đầu trong lòng luôn hỏi câu hỏi "ủa vậy là chuyện của mình với ổng là thế nào? phải cặp hay chưa?". Nhưng rồi thôi chưa muốn câu trả lời cho câu hỏi này ở giai đoạn này, vì theo lời cô bạn thân số 2 thì giai đoạn lấp lửng vẫn là vui nhất. Công nhận, bữa giờ chuyện tình cảm nó lấp lửng một cách không thể lấp lửng hơn. Thì cũng có chút xíu tiến triển, chẳng hạn người ta đã chịu rủ tui hang out hay cắt tóc xong send hình khoe tóc mới haha. 
Ok vậy là tui thấy vui rồi.
Mặc dù đang thấy buồn chuyện cô bạn thân số 1, cổ sắp bỏ tui mà đi qua mĩ kiếm chồng...

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

mộng hè hai mươi hai

Chắc có lẽ bây giờ cách tốt nhất cho mình là dừng cuộc chơi, cho dù thấy còn biết bao nhiêu câu hỏi cần lời giải đáp. Mình sợ những cảm giác mà sau nay sẽ có thể phải trải qua trong nước mắt ,hoặc những giây nhỏ nhặt trái tim như bị nhồi máu. Cũng đúng, ở tuổi của người người ta bây giờ, không thể quen chơi như tuổi của mình, người ta nghĩ tới mối quan hệ lâu dài, mối quan hệ mà hình thức hoá bởi đám cưới và giấy tờ. Hạp tuổi hay không, tin hay không, cũng chẳng sao. Bản thân mình lúc đầu cũng đắn đo vụ tuổi hợp hay không, nên không trách người ta được, nhưng sai lầm chắc là để tới bây giờ, nhận ra mình thích người ta nhiều chừng nào khi không care vụ hợp hay không. Anh tin hay không, còn thêm vế phụ huynh tin hay không?!!!

Ủa ngộ ghê, đâu tính cưới, tui chỉ mong một mối tình đầu làm tui thấy hạnh phúc mỗi ngày, thấy thật tốt vì ngoài gia đình và bạn bè thân tui còn có một người để yêu thương.  Thà ngày đó anh đừng bắt đầu nhắn tin quan tâm tui hơn, anh đừng hang out lén với tui 2 lần để giấu đám thằng thân con nương, anh đừng rủ tui đi học bài chung, anh đừng vì tui mà thay đổi cách nhắn tin đó giờ, anh đừng nhường nhịn mỗi khi tui nổi tính bánh bèo nhắn tin hay giận, đừng nhắn tin cho tui mỗi ngày để rồi có những ngày a đi mổ hay đi chơi a không nhắn tui lại thấy thiếu thiếu. Và nghĩ, tối tui nói tui thích anh, anh cho tui câu trả lời từ chối đàng quàng chứ không lấp lửng thì bây giờ tui sẽ thấy tui okay hơn. Vì dù gì cũng có yêu đường moẹ gì đâu mà bây giờ kêu có cảm giác giống broken heart.

Rồi giờ sao, bây giờ phải làm thế nào? Anh nhắn tin tui sẽ không trả lời, hoặc tui sẽ trả lời là thôi nếu không hạp tuổi đừng nhắn nhiều cho nhau nữa mất công hiểu lầm. Thà cứ như hồi cách đây mấy tháng tốt hơn, mỗi lần nhắn tin chỉ là rủ đi chơi cả đám, và kéo dài k quá 5 tin mà cụt ngủn.

Mộng hè hai mươi hai giống bị biến mất quá à.

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Haha

Hồi bữa mới gõ chuyện tình cảm như cà phê phin nhỏ giọt, cũng không ngờ sau đó giống nén phin cà phê quá lỏng giờ mọi thứ trôi lẹ quá tới nỗi phải tự hỏi ủa sao làm cái ào quá vậy. Thôi rồi, chuyện tình cảm bữa giờ đã không còn gì hết rồi. Mùa hè như trở nên xám xịt đúng nghĩa xám xịt như màu bầu trời bữa giờ. Chẳng lẽ bây giờ lớn rồi, tới với nhau cũng phải đắn đo nhiều thứ như tuổi có hạp hay không thật sao. Hồi bữa mới nói với bạn sao giờ nhiều người thích nhau mà không tới được với nhau, giờ mình lại là người trong cuộc. Ngộ ghê. 
Dù vậy thì trái đất vẫn quay, cũng chẳng có gì khác biệt lắm !
haha.

Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

Mùa hè chẳng thèm nắng.

Sáng giờ trời cứ âm u rồi lại mưa rồi lại vẫn cứ âm u, thức dậy từ 5h sáng chui vô bàn học đọc bài Tâm lí nhìn ra ngoài trời mà thấy mùa hè của mình có vẻ thảm thảm làm sao đó. Môn quái quỷ gì mà đứa học rớt, đứa không học cũng rớt, chỉ có may mắn, và có vẻ mình thì không có một tí tẹo nào may mắn ở trỏng hết. Mùa hè nằm nhà lướt fb thấy đứa này đi miền trung, đứa kia đi miền bắc, đứa còn vi vu ở tuốt nước ngoài, tự dưng thấy rầu rầu. Những kế hoạch mùa hè như bị dời đi vô thời hạn, không lẽ mùa hè này chán vậy sao, không được vậy, phải nghĩ cách để làm cho mùa hè rực rỡ mới được. Chuyện tình cảm vẫn cứ tà tà tiến triển kiểu như ốc sên. Tự hỏi sao người ta yêu nhau cũng dễ dàng lắm mà mình tới hai mươi hai tuổi đời rồi mà mọi thứ vẫn rối vời không dễ dàng chút nào hết. Hồi bữa chủ nhật hờn dỗi nhắn cũng nhiều.
- anh thấy em read tin nhắn rồi mà em lơ vậy anh có thấy khó chịu chút nào không?
- ko em.
- uh, ra vậy.
- anh nói chơi thôi đừng suy nghĩ lung tung.
- em đâu rảnh hỏi chơi mà nói chơi. thôi g9 anh.
- thôi mai mốt anh sẽ trả lời tin nhắn nhiều hơn!
Nếu không thì đã chẳng nhắn 4 tin mỗi tin cách nhau mấy chục phút, hay do người ta thuộc 8x già khác mình 9x không biết. Dạo này suy nghĩ, khi thích ai đó trong lòng luôn chờ tin nhắn tới, rồi nhắn một hồi cái cũng không biết nhắn cái gì, giống hay post fb để người ta vô cmt đó xong rồi người ta cmt rồi cũng không biết rep cmt lại cái gì. Những cuộc hẹn hai người gọi là hẹn mà cung chưa phải hẹn. Cũng không biết mọi chuyện sẽ kéo dài tới lúc nào, rồi có thành hay không nữa. Không dám hoang tưởng nhiều.mình gọi giai đoạn này là giai đoạn lấp lửng, vì nó lấp lửng mọi thứ quá. 

nhiều khi thấy tính tình của mình cũng thất thường điên điên sao đó.