Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

ngày hè năm thứ năm, đang loanh quanh chuẩn bị dự lễ trình luận văn của sư phụ một tiếng nữa, vậy là người dìu dắt mình những ngày mê ngoại khoa chuẩn bị hoàn thành những năm tháng học nội trú, cái thứ mà bao đứa sinh viên y như mình mơ ước có được.

ngày hè năm thứ năm, sài gòn đang sáng nắng rồi chiều mưa, và mình vẫn đang tận hưởng những giây phút tàn tàn trôi của những ngày mà gọi là hè. mình dậy sớm, rồi làm đồ ăn sáng để ăn, thật ra mình cũng chỉ chiên vài cái trứng opla, hay là ra mua miếng heo quay về ăn, rồi mình dọn dẹp nhà cửa, loay hoay giặt đồ hoặc rửa cái chén, mình sẽ ra chợ mua vài củ cà rốt nhỏ xíu, rồi đem về ép uống cho đẹp da, rồi mình sẽ xem một bộ phim mình ưa thích, hay là mình xách xe đi dạo thủ đức với con em, mua một li trà sữa trân châu không đường ưa thích hay ăn một miếng khoai lang chiên. vậy đó, hỏi sao mình không giảm được miếng miligram mỡ nào trong người. ip thì lâu lâu mới vang lên 1 tiếng tin nhắn, nếu không là của tổng đài 090 quen thuộc, sẽ là lác đác tin của hội chị em bên whatsapp, dạo này có thêm tin nhắn của cô Ngũ hỏi về con bé em họ mình đang bị sốt xuất huyết.

ngày hè năm thứ năm, bà ngoại mất rồi. Viết câu này ra, mà thấy lòng mình trống trải như chuyện chưa bao giờ đến. mới hôm nào còn up tấm hình tự sướng với bà lên fb khoe, bà đã ra viện và cười tươi quá chừng. quy luật sinh lão bệnh tử mà, cái chết thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ tránh được và ngờ được, phải không? đám ma này ít nước mắt hơn đám ma hồi ông ngoại, cũng dễ hiểu tại vì nước mắt đã rơi ở quê hương Đà Nẵng rồi. Nhiều khi thấy phải chăng mình là đứa cháu ngoan nhất, còn thêm vấn đề là đứa học y nữa, nên mình là đứa cháu duy nhất cạnh bà những ngày cuối đời. Đúng là học y thì không thể nào hiểu nhiều cảm giác mà người nhà bệnh nhân từng trải, cho tới khi trong cuộc đời một lần đã thật sự trải qua những chuyện đó, mới thấm. Nhiều khi thấy không hiểu sao chuyện bản thân mình hay tới những chuyện mà không tới với nhiều người khác vậy, có ai mà ngồi chờ cảnh bà ngoại mình chết không, có ai mà ngồi thấy cảnh những ông cậu chán chường một cách chán ngắt không, có ai mà trải qua cái cảnh ngồi xe cấp cứu 20 tiếng dọc miền trung bên cạnh cái xác lạnh ngắt của bà ngoại không, mình vẫn nhớ ở một ngã tư rộng lớn nào đó ở quảng ngãi giáp bình định, xung quanh ruộng lúa bát ngát và đường quốc lộ đã trải nhựa, bà mình đã thôi mạch không đập nữa.

ngày hè năm thứ năm, mình muốn quay về năm 1, mình vẫn chưa hoàn toàn sẵn tâm lí cho năm 6 một chút nào.

ngày hè năm thứ năm, nghe lòng tự dưng thấy có nhiều nỗi sợ.