Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

cảm thấy hơi bế tắc.

hôm nay đã là ngày thứ 3 cuối cùng của năm 2014, thời gian trôi quá lẹ, còn ngày mai nữa thôi là lại một năm đã trôi qua, năm mới lại tới.

mình không dám tự nhận là dạo này mình thấy ổn. thiệt ra dạo này cảm thấy cuộc đời tuổi này nghe hơi bế tắc. bế tắc những buổi chiều ngồi trong thư viện học bài thi ngột ngạt quá bỏ ra hàng lang lầu 3 ngồi nghe chơi vơi khi nắng tắt rồi lại chui vô trong thư viện, cho tới những buổi chiều ngồi một mình ở phúc long mạc thị bưởi quen thuộc với li trà đào không đường không syrupt ngắm đường phố qua lại.

người đó. vẫn ổn. mình. vẫn ổn. nói theo một nghĩa nào đó. cả hai vẫn ổn. mình chắc chắn là, thời gian trôi qua làm mọi chuyện sẽ trôi vào quên lãng thôi, cảm xúc vốn dĩ sẽ vậy. bây giờ, đã thôi có chút gì liên lạc với nhau, chắc hai bên cũng xoá số điện thoại nhau cả rồi. mình có việc làm của mình, người đó cũng có việc làm của mình. vốn dĩ, người đó vẫn không đủ can đảm và chính chắn mà nói câu chia tay ra với mình, nhưng không sao, vì mình là người quyết định cho tình đầu dừng lai đúng thời điểm. trong chuyện tình yêu, không biết đâu là thời điểm phù hợp, cũng không biết rằng là đúng hay là sai, là yêu hay là chưa yêu. những câu trả lời cũng chẳng xuất hiện và thật chất là cũng chẳng cần thiết. nhiều khi nghĩ lại, có lẽ người đó đã có ý muốn quay lại thiệt khi up bài hát đó, khi nhắn cho mình vài tin đó, mình cũng đã có ý muốn quay lại thiệt khi trong đầu đã tưởng tượng ra làm hoà rồi hai đứa có thể vui vẻ đi trong mùa noel cạnh nhau, nhưng rồi cũng là có ý thôi, chứ cũng chẳng thành sự thật. mình biết, người ngoài, kẻ nói người đó chả yêu thương gì mình, người lại nói từ đầu đã không hợp nhau rồi thì thôi chấm dứt đi, người khác thì nói mình yêu ổng chỉ có khổ thôi blabla. uh thì mình không phủ nhận, mình cũng không hẳn là bên người mình yêu, mà mình là người trong cuộc mình hiểu tình cảm của người đó, hiểu tính tình người đó, mình đã nghĩ mình có thể thay đổi được chút nào đó nhưng mình không đủ kiên nhẫn và khả năng, nên mình quyết định dừng lại. mình biết, cái kiểu lao đầu vào mổ đêm trực vậy là một phần ổng muốn quên mau chuyện với mình. cũng tốt, mình thì lao đầu vào những mùa thi cũng mau quên thôi. 

tuần này giao năm, rảnh rang cho phép bản thân nhìn nhận những vấn đề đã và đang trải qua, tuần sau, tuần nào cũng thi, thi dồn dập có tuần 2 môn, mình còn phải thi trả nợ nữa. tự nhủ bản thân phải cố gắng lên. vì mục tiêu phía trước.

gió thổi vào cửa sổ nghe lạnh ngắt, thôi đi đọc bài mai đi lâm sàng.

Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

gì vậy, tại sao lúc tui đang bình thường được cảm xúc thì a lại xuất hiện với những tin nhắn gây tổn thương tui vậy?

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

viết cho mối tình đầu tiên.

Cảm xúc. Đó là luôn là thứ mà mình thấy sợ hãi và nghĩ nó ghê gớm nhất. Giống như là, bỗng dưng yêu nhau, rồi đùng một cái chia tay, cảm xúc đang thăng hoa hạnh phúc bỗng rơi cái ầm vô một cái hố mà không biết đáy nó nằm chính xác ở đâu. Bữa giờ mình hay mở blog lên, tính gõ gõ nói ra hết để đối diện sự thật, nhưng lại thấy sợ hãi nên thôi. mình ổn. chỉ có cảm thấy ổn rồi mình mới nhận diện sự thật. thật ra ổn hay không chỉ có bản thân mình hiểu, không một ai khác có thể cảm nhận được cho dù là gia đình hay bạn bè thân cách mấy. 

cuối năm tư lúc đi nhi , mình bắt đầu nhắn tin với anh nhiều hơn, rồi cũng gặp gỡ nhiều hơn mà mối quan hệ là đàn anh và đàn em. rồi một mùa hè trôi qua nhanh, cũng nhiều kỉ niệm, có thể từ một lúc nào đó mình bắt đầu cảm thấy thích thôi, còn cảm giác yêu, mình cũng chẳng hề biết nó xuất hiện cái cảm xúc đó từ khi nào. hồi đi lại ngoại niệu 5b3, vẫn là cảm giác đàn anh thôi, khi mà mình nổi quạo với cái quỷ môn đó, anh đã nói phải làm sao. Rồi cho tới quán highland góc lê thánh tôn, quán bánh kem khu 3a, bean góc hàn thuyên, thậm chí cả quán bún bò trên con hẻm đối diện passio nguyễn thị minh khai, những chung cư cũ kĩ ở trung tâm thành phố. rồi mình đi bắc leo fanxipang, đó là khoảng thời gian mình có tình cảm nhưng không vấn bận bởi việc nhắn tin hay quan tâm. rồi đi về, bỗng người ta nói yêu, rồi khoảng thời gian tốt đẹp tới, tháng mười, khoảng giao giữa tuổi hai mươi mốt và hai mươi hai, ờ, chắc là khoảng thời gian tốt đẹp nhất của tình đầu. má ơi, thậm chí còn trải qua tới tuốt quận 7, những rạp chiếu phim quen, quán cháo quen thuộc, quán hủ tíu võ văn tần, cho tới tiệm Gap trên vincom. rồi tan vỡ. bữa hẹn cuối cùng tại quán id, một quán đẹp nhưng mình không thích, vì lần đầu tới lại là lần hẹn cuối cùng mà không khí thì chán ngắt và căng thẳng... thôi thì cho lần hẹn cuối cùng là ở bean hàn thuyên đi, lúc đó còn vui vẻ và không hề biết rằng đó là bữa hẹn cuối cùng.

thiệt ra tình đầu của mình. mình đặt rất nhiều câu hỏi. khởi đầu cũng kì lạ, rồi kéo dài cũng chẳng dài, và rồi kết thúc cũng kì lạ, kì lạ theo cái cách mà chính bản thân mình cũng không hề tưởng tượng ra nó sẽ như vây. chính người trong cuộc còn không ngờ, hỏi sao người ngoài cuộc ai cũng bất ngờ khi mình nói tình đầu mình vậy là qua rồi, chưa ôm lần nào, chưa nắm tay đi dạo lần nào, tất nhiên cũng chưa có nụ hôn của tình đầu. nhưng dù sao cũng có khoảng thời gian mà mình nhớ lại vẫn thấy hạnh phúc vì yêu, vì được yêu. nên dù sao đi nữa, con người tên Vàng đó vẫn là tình đầu của mình. mình chia tay không trong nước mắt, cũng chẳng trong níu kéo, mình đã nói rồi, chuyện tình của mình kì lạ, thật sự kì lạ.

nếu nói mình không quan tâm thì mình chỉ lừa dối bản thân thôi, mình vẫn còn yêu, ừ yêu nhiều, mình quan tâm nhiều khi thấy tình đầu của mình đang bị điên. mà thật ra ổng điên đó giờ rồi, chỉ có điều mình cố chấp là nghĩ rằng mình sẽ thay đổi được, nhưng mà bản chất vốn dĩ là một cái gì rất rất là khó thay đổi. mình rất muốn xuất hiện trước nhà ổng, rồi chửi cho ổng một trận, rồi tát vô mặt ổng một cái, vì cái cuộc sống điên khùng về cảm xúc của ổng, vì ổng đã làm lơ mình như thế, vì ổng chẳng hề níu kéo gì trong cuộc tình này, vì ổng không cố gắng vì chuyện tình của mình với ổng, vì ổng sống ích kỉ quá không hề quan tâm mình cảm giác như thế nào, vì nhiều thứ, và vì một thứ, đó là đã tạo cho mình cái cảm xúc quái quỷ đó, ngay giữa mùa thi.

Mẹ kiếp.

cái cảm xúc quái quỷ đó, nó thật sự đáng sợ, đáng sợ về mọi mặt. đó giờ mình thích nhiều người, say nắng cũng nhiều người, nhưng mà cái cảm xúc giống như tim bị vỡ đó là lần đầu. tới nỗi chính cái cảm xúc đó làm mình rơi vô trạng thái bị đơ. cái trạng thái mà trong y học đó nó còn ghê hơn cả trạng thái buồn, là trơ ra đó, là đầu óc trống rỗng. thà mình buồn mình khóc như hồi hè có vài đợt đi, mình sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, còn đằng này, mình bị trơ ra đó, không khóc, lâu lâu như bị stroke, mà mình hiểu rõ về stroke hơn chứ vì mình đang đi nội thần kinh cơ mà. cái cảm xúc quái quỷ đó là mình không thể nào học hành tập trung được, và mình thấy vớ vẩn cái chuyện đó, thậm chí mình bị ám ảnh mỗi khi ngủ dậy.

nhưng thôi, tình đầu đã nằm ở quá khứ. cảm xúc quái quỷ đó cũng làm mình quen rồi, con người là vậy, có khả năng thích nghi hơn bản thân tưởng nhiều. dạo này đôi khi thấy lòng nghe cô đơn, như chiều nay chẳng hạn, nhưng mình tự nhủ rồi mọi chuyện sẽ lại quay trở về guồng quay của nó, sẽ ổn thôi.

đây sẽ là lần cuối mình viết về người đó. giờ hả, lao đầu về mục tiêu trước mắt thôi, để tình đầu trôi về sau lưng.

vậy nha.

hết thật rồi sao?
tôi thấy cô đơn, cô đơn những ngày đầu tiên của tháng cuối cùng của năm 2014. trời đang mưa lắt nhắt ngoài cửa sổ. tôi biết, rồi vài tuần nữa, vài tháng nữa, tôi sẽ nhìn lại và thấy đã qua đi. nhưng mà, bây giờ, cái cảm giác cô đơn đó thật sự đáng sợ.