Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

mùa chòi bay

Rồi mọi thứ sẽ khác, phải không? Tự dưng bây giờ trong lúc bạn bè chỉ học có một môn kinh khủng để tránh người đó cho rớt thì mình lại phải vừa học cái môn đó vừa phải cày lưng ra với cuốn sách dày như cuốn từ điển oxford vậy đó. Sáng nay cứ đinh ninh là mai mới đi phòng người ấy, tung tăng từ từ vô, ai dè vô tới trại bạn bè hoảng hốt kiếm mình làm mình đau tim làm hồ sơ lẹ lẹ, cũng hên người ấy vô trễ hơn bình thường. Nhưng mà nói vậy chứ mình cũng chẳng sợ gì người ấy, đi học người ta nghiêm mà ngoài đời người ta khac sao. Giống nhân vật vàng ngày nào đi ngoại còn thấy sợ sợ, mà có ai ngờ còn có bữa đi học bài chung với nhau 2 người đâu, chắc những nhân vật y3 y6 bây giờ sẽ nhìn mình mà hỏi ủa sao nó có thể chơi thân với ông nội trú tên vàng vậy. Học bài từ 12h tới giờ tự dưng giống  học mới có chút xíu mà đầu óc bỗng dưng bão hoà, bây giờ làm sao để đun nóng lên cho dung dịch hết bão hoà mà có thể cho thêm chất tan vào để ứng với độ tan mới đây ta. Tuổi trẻ hay mắc những sai lầm, mà bây giờ dù có hỏi câu hỏi ủa sao hồi năm nhất sao mình không học hành gì vậy thì bây giờ cũng chẳng có ích lợi gì cả. qua tuần này thôi, mình sẽ lại thấy nhẹ nhàng à.

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

thế giới bỗng đảo điên.

bỗng một cái đùng, thế giới xung quanh bỗng như trở nên điên loạn vô trật tự một cách khó hiểu. từ lũ trung quốc tới dân việt nam kém hiểu biết. tới chuyện nhà cũng điên loạn một cách kì cục.
hôm nay mình khóc, bà khóc, bố mẹ buồn, ông cậu chó đẻ thì hả hê một cách chó đẻ. đó là kiểu con người mà nói như bà mình là khi chết lấy xe lam kéo đi cũng chả ai thương. đó giờ chưa bao giờ nghĩ ổng sẽ khốn nạn như ngày hôm nay, rất rất là bất ngờ. 
sống vậy hỏi sao mà vợ không bỏ, con gái thì không nhận cha từ hồi sinh ra, gia đình vợ thì khinh bỉ cô lập tới nỗi bị đuổi ra khỏi nhà vợ trên sài gòn. kí đơn li dị thì miếng đất của vợ chồng để cho đứa con gái sau này ổng cũng bán rồi tiêu sạch tiền. tiêu thì cũng tiêu cho gái gú ăn nhậu chứ có làm cái gì được đâu. nhưng đó là chuyện cá nhân ổng. những ngày đẹp trời bỗng ổng chui về nhà ông bà ngoại mình ở vài đêm, rồi đẹp trời ổng tự lấy đâu ra chứng minh nhân dân photo của mình đem ra viettel lắp mạng mà không nói mình một tiếng, rồi đẹp trời, ổng bắt đầu mua một cái tủ quần áo quăng trên lầu chỗ phòng bà ngoại ngủ, rồi đẹp trời ổng đòi mẹ mình sang tên miếng đất mà hồi xưa ông ngoại góp tiền với bố mình mua, một cách không giấy tờ thì trước lúc mất ông cũng nói cho mình miếng đó, cũng nói là cho hẳn mình cái phòng đó. rồi ổng trở mặt, nhăn nhó với nhà mình, cứ gặp mẹ thì hậm hực đòi đưa giấy tờ đất sang tên, rồi ổng quay qua chó đẻ với mình. hồi còn chào hỏi ổng thì mặt ổng như cục cứt, tối nào 8h chưa kịp về ổng đều khoá trong hết các cửa, kêu mở cửa thì chửi một cách khó chịu, trong khi trước giờ hôm nào mình trực thì mình nói bà mình không về, còn lại các ngày mình đều về nhà. rồi tối qua lúc kêu mở cửa ổng kéo cửa xong bỏ vô phòng, nói vọng ra đòi đuổi mình ra khỏi nhà. 
rồi chiều nay dọn đồ về phòng chị ở, lúc dọn đồ bà ngoại nói cứ ở đi, nhưng thiệt sự từ qua tới giờ mình rất thấy hoảng sợ trong lòng. lúc đó mình khóc, bà ngoại thì la hét, có ai ngờ ổng ở phòng kế bên nhìn con em mình rồi cười kiểu hả hê rồi xua tay kiểu cút đi trước mặt nó. rồi bà rưng rưng khóc, nhưng thiệt sự bây giờ mình không dám ở.
rồi về nhà, bật khóc vì thương bà ngoại, nhưng sống áp lực từ con người đó mình rất là thấy hoảng hốt. rồi trời mưa to, hay là ông ngoại ở trên cao cũng đang bất mãn dùm con và bà? rồi lại những cuộc nói chuyện đầm đìa nước mắt. 

hôm nay rơi nước mắt nhiều vì tức, vì thương bà. chỉ muốn ổng biến mất và cuộc sống lại yên ổn. 

tuổi thơ mình ở ngay tại đây, ông ngoại đã mất còn mình bà ngoại. nếu một ngày nào đó lúc bà mình đi xa, chắc chiến tranh tranh giành gia tài sẽ bùng nổ. khi mình biết, mình ở một phòng tại nhà ông bà thì hai ông cậu đều tỏ ra khó chịu. mình chưa bao giờ nghĩ là sẽ muốn nhà ông bà, chỉ đang nghĩ là một lúc nào đó, mình và cả nhà sẽ hoàn toàn kiếm một nơi ở mới. 

tuổi thơ sẽ là quá khứ, quá khứ đẹp trừ những con người chó đẻ.


Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

crush on

Dạo này có cảm giác giống đang crush on người đó ghê.  Đã lâu lắm rồi mới thấy vui khi nhận được tin nhắn từ một cái tên quen thuộc nào đó. Nhưng crush on vậy thôi à.

những ngày đầu đi nhi trại tiêu hoá đã chỉ mong hè về sớm sớm. những chỉ tiêu rồi làm hồ sơ này nọ, ngồi chơi với mấy em bé mấy tháng tuổi thấy mình sao giả tạo ghê...

Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2014

Waiting for hot summer.

thời tiết thủ đức nóng như những ngày trước đó, tự dưng nhớ lại chuyến đi biển rồi, nắng cực kì và bế không thể bế hơin nhưng vẫn vui, như qua một mùa nghỉ ngắn hạn, lại chuẩn bị bước vô một guồng quay mới. rồi hè cũng sẽ tới, nhanh thôi :).

happy birthday to bạn cũ.