Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

Trà đen thơm thơm.

viết vội cho những ngày tuổi hai mươi hai. hồi mới sang tuổi hai hai, hạnh phúc cười toét miệng với cái nắm tay và tình yêu đầu đời. nghĩ trong đầu rằng tuổi này tuyệt ghê, điều kì diệu chờ đợi ở tuổi hai mươi đã xuất hiện. đâu có ngờ rằng cái cảm giác hạnh phúc đó nó như một cơn gió thoảng qua thôi đâu, để rồi mới hai mươi hai và bốn tháng thấy mình cũng hơi hơi bế. gọi là hơi hơi thôi, chứ mình không muốn than như những đứa bạn thân than bữa giờ. thì mới ra đời, đâu thể đùng một phát mà mọi thứ như mình mong muốn được phải không, tuổi trẻ mà, phải chịu đựng nhiều thử thách mới là tuổi trẻ. thời gian của cuộc đời chúng mình, sẽ có những lúc đưa ra những quyết định mà thật chất cũng chả ai biết nó là quyết định đúng đắn hay là quyết định sai nữa. 

khôi đang vi vu với đào ở miền đất đầy hứa hẹn và lãng mạn mà chắc cặp đôi nào cũng muốn một lần trong đời cùng nhau nắm tay vi vu tới, mặc dù công việc của nó áp lực như đập vào mặt, dạo này nó mập ghê, mặt như tảng thịt nhiều lông tóc, chạy xe máy như đạp xe đạp tới nỗi ngồi sau mà cứ muốn thôi xuống để chở cho lẹ cha nội. tỉ ku thì vẫn đang trôi dạt ở đảo vật lộn với tư tưởng nghỉ việc, đi dạy ở yola rồi ghé trị mụn sát bên trường, và chỉ mong chờ tới tháng tư thần thánh với người yêu cao 2 mét, ít ra cũng có mục đích và tình yêu để phấn đấu, nghĩ đơn giản là bỏ trốn khỏi việt nam qua mĩ cưới 2 mét luôn đi, hay kêu 2 mét về việt nam làm việc rồi mua nhà ở thảo điền đẹp lung linh đi, nhưng mà chắc đời không đơn giản như những gì mình suy nghĩ đúng không, nói gì chứ vẫn ủng hộ mọi quyết định, nếu bản thân thấy mình nên làm vậy. con Hà thì biến mất khó hiểu, chắc nó bận học tiếng nhật lúc 4h sáng, rồi rảnh rỗi đi spa và shopping ở mấy tiệm mắc mắc, như đùng một cái, cô bé mặt mụn ngày nào đã như những cô gái văn phòng mà mình hay đọc trên báo 2 đẹp, không phải không tốt nhưng mà nhiều khi cảm giác hơi xa cách, trong khi mình vẫn là cô bé mặt bự bơi giữa mùa thi. thằng đại thì nó than như nó là đứa bế nhất trong đám, trong khi nó đang rảnh rỗi nhất với việc ăn ức gà mỗi ngày và tập tạ để rồi nhìn như con trâu vàng seagame việt nam phiên bản lỗi, mà người cũng kì lạ, mua cái ip 6+ chi để rồi xài như cục đập đá vậy trời. ở nước mĩ xa xôi có 2 cô bạn. yến mướp thì đã như mờ nhạt ra khỏi cuộc sống của mình, cũng chẳng biết nữa, có thể vì nó sau này không về việt nam nữa, cũng có thể vì đã lâu mình không nói chuyện hay tâm sự nên như ngày càng xa cách vậy đó. còn con tró bom thì có thể nói nó đang sung sướng nhất trong đám, ngủ dậy soạn đồ ăn trưa pha cà phê sữa hay trà nóng đổ vô cái bình starbuck rồi đi học anh văn, rồi chiều về nhà ăn ngập mặt với các bạn chung nhà, ở mĩ mà tụi nó ăn như tụi nó đang ở phước bình ngày nào chứ không phải ở đất nước tuyết đang rơi và cách xa việt nam nửa vòng trái đất, nó bây giờ được tính như chưa bắt đầu vào con đường tương lai, mặc dù cái bằng hoa sen nó đang quăng ở nhà, sướng ha, nhiều khi mình cũng muốn mình được bắt đầu lại từ đầu của những năm tháng đại học vậy đó.

khoảng thời gian này, đôi khi gặp nhau khó khăn quá, chắc chúng mình đứa nào cũng bận, vậy giống như là đang cố gắng vì điều gì đó, cũng hay. lâu lâu được một buổi trưa 3 đứa quận 5 đi ăn hủ tíu phá lấu, hay một buổi chiều tối thứ sáu mình chở tỉ ku mua ổ bánh mì ba lắc và ghé tcf ngồi mặc dù tính chui vô phúc long cơ. nếu con tró bom còn ở việt nam, thì sẽ có những bữa sáng mình có thể hú nó ra ngồi ở phúc long mạc thị bưởi.

mình có ổn không? có, mình đang ổn, mặc dù nhiều khi vẫn cảm thấy vết thương lòng do tình cảm đầu đời gây ra vẫn chưa thật sự lành lắm. mình nghĩ chắc cũng đã lên mô hạt rồi, rồi thời gian nữa vết thương sẽ lên sẹo non, rồi cũng thôi là một vêt thương. nhiều khi tự dưng điện thoại vang lên bài hát hồi xưa người đó tặng, mình nằm nghe rồi nghĩ, ủa sao có khoảng thời gian vui ơi là vui, còn tấm hình chụp chung cười toét miệng với cặp răng niềng hai đứa, tới những tấm ava trên fb của người đó chưa bao giờ cười tươi như vậy, vậy mà bây giờ đã là người dưng rồi. dưng tới mức giống người vô hình với nhau. cũng lạ ghê. giống việc đã lâu rồi mình không chui vô rạp phim, hoặc do mình bận thi quá, hoặc do mình sợ cảm giác quen thuộc sẽ lại tới. hôm qua đọc lại hồi hai mươi, thấy hồi đó có vẻ điên điên vì mấy chuyện tình cảm, bây giờ thì không chắc là không điên, nhưng ít ra mình thấy mình trưởng thành lên được chút chút so với hồi đó. biết đâu khi mối tình tiếp theo xuất hiện, nhìn lại, mình sẽ thấy bây giờ mình điên ghê, nhưng mà kệ, tuổi trẻ làm mấy chuyện điên điên là điều có thể chấp nhận mà. 

đúng thật những ngày thi điên cuồng, mình thấy mình lao vô học bài, đánh đề rồi lại học bài như vậy làm mình thấy đỡ đỡ cảm giác thiệt. mặc dù mới có điểm 2 môn, cũng không thấp, cũng chẳng cao, nhiều khi không dám tham vọng mong điểm cao, nhưng mà vẫn muốn cố gắng hêt sức để hoàn thành mục tiêu đề ra. dạo này mình có đứa ban, tham vọng muốn đạt 9,, mình gọi đúng là tham vọng, nhưng mà vậy cũng tốt, nhiều khi tham vọng sẽ giúp con người ta tiến lên phía trước.

sáng thứ tư giữa tuần, ngồi hít hà li trà đen thơm phức, mình học xquang phổi đây.
hôm nay đã là ngày thứ 3 ăn low carb và có vẻ đang tiến triển tốt, mặc dù mình thèm bánh tráng trộn và trà sữa dã man. à, mặt mình có cục mụn.

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

cung đường vàng nắng

những ngày sắp tới mình chỉ muốn mọi thứ theo quỹ đạo của nó, trở nên bình yên một chút. để vì mục tiêu trước mắt, mình sẽ cố gắng. : )