Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Thứ Tư, 29 tháng 1, 2014

hai mươi chín Tết.

hai mươi chín tết chạy muốn sút quần. trời sài gòn thì chẳng còn lạnh như mấy bữa mới được nghỉ tết. đường sài gòn thì vắng hẳn. tự dưng ngồi nghĩ cái hoảng, mai là giao thừa rồi tết lại trôi qua cái vèo cho mà xem. nay sư phụ mới hú rủ mùng 1 vào trực, nói vậy thôi chớ người việt nam kiêng thế mồ, có đau bụng cũng đợi mùng 2 hay hết 3 mùng mới chịu vô bệnh viện cho xem, thế là nghĩ chắc vô cũng ăn hì hục rồi đắp mền đi ngủ sớm . mà bv gia định thì ít bệnh hẳn so với bv chợ rẫy, thậm chí cái phòng mổ cũng nhỏ xíu kì lạ đầy rẫy muỗi. tối hai mươi chín tết rồi mà mình còn chưa dọn phòng, còn bỗng dưng nảy ý định thôi khỏi dọn cho rồi, năm mới năm cũ gì cũng là ngày này tiếp nối tháng nọ thôi mà. tình hình là vẫn chưa làm bệnh án vẫn chưa học bài nội, thảm thiệt chớ.

mai ba mươi phải lau nhà, giặt drap. tết vui ở chỗ ăn rồi làm rồi lại xách xe ra đi mua tùm lum đồ. 

tự dưng nghĩ, nếu gặp nhau sớm hơn nữa thì biết đâu bây giờ đã thuộc về nhau :-). chỉ là đi bên cạnh người ta mình thấy vui vui, nói chuyện cũng tíu tíu nữa. ôi lại nghĩ vớ vẩn rồi.

nay chờ tin nhắn mà không thấy tin nhắn, nên viết blog rồi đi ngủ sớm vậy.

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

Love is feeling.



Những ngày tháng đã qua ta vô tình đánh rơi kí ức ở những con phố nào đó. 

Bỗng nhớ những chiều mưa mà khi đó trái tim còn nghe thổn thức biết bao câu hỏi về mối tình còn vấn vương. Bây giờ không phải mùa mưa. Trái tim cũng đã thôi thổn thức những câu hỏi về mối tình còn vấn vương của mùa mưa ngày nào. những câu hỏi không cần những lời đáp án.


nói không thích một ai đó hiện tại là một câu trả lời không thật. nhưng tình cảm là chuyện khi bản thân chưa sẵn sàng là chưa sẵn sàng. 


...đã hiểu tại sao không đơn giản chỉ cần hai người thích nhau là sẽ tới với nhau. đó như là suy nghĩ của tuổi mười sáu mười bảy ngày nào. bây giờ ở tuổi hai mươi mốt, tình cảm làm con người ta đôi khi suy nghĩ quá sâu sắc, mà vốn dĩ ta chả cần phải đặt bản thân mình vào những suy nghĩ đó. hay là ai ai cũng sẽ phải vậy chăng.


Ta không biết.

Ta bỗng thấy hoang mang
vào một chiều cuối năm như vậy.



Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

Và rồi chúng mình cần gì ở nhau ?

Và rồi chúng mình cần gì ở nhau? Mình cũng không biết. Đó không phải là một tình yêu giữa nam nữ, cũng chẳng phải một tình bạn đơn thuần. Đôi khi thấy mối quan hệ giữa chúng mình cũng không biết đang dừng lại lạc lối ở chốn nào giữa những đoạn đường cảm xúc giao nhau nữa. Những lúc như vậy bỗng cảm thấy đôi khi mọi thứ lấp lửng một cách lấp lửng, nhưng bản thân mình chắc chắn giữa chúng mình không phải là tình yêu. Chỉ là chúng mình thì cần nhau, thuộc về nhau nhưng không yêu nhau. Chỉ vậy thôi. Đơn giản. Như một li latte không thêm bất kì mùi hương gì.

Sài gòn mùa này thì đang lạnh ngắt, cũng sắp sửa hết một năm, nhường lối cho năm mới. Nhiều khi không muốn ngồi suy nghĩ coi cả năm rồi mình đã làm được gì, chưa làm được gì, hay đại loại như bao người là ngồi tổng kết lại một năm đã qua. Bây giờ mình chỉ muốn ờ, chuyện ngày hôm nay là chuyện ngày hôm nay, hôm sau mình sẽ sống cho trọn ngày hôm sau, và rồi tiếp tục như vậy. Như ngày hôm nay, mình chọn bệnh nhân để làm bệnh án Đái tháo đường, và sau một hồi hỏi bệnh toàn nghe những câu trả lời "không có" , mình hiểu ra rằng ok bệnh nhân không hợp tác, giống như hai hôm trước hỏi hai bệnh nhân phòng khác cũng vậy. Cũng đúng, khi bị căn bệnh cả đời đầy biến chứng đó, mình không thể trách bệnh nhân được. Rồi học tới 12h trưa mới được ra về, mình tiếp tục học nhóm tới gần 7h tối. Ngồi nói chuyện về tương lai bác sĩ ở việt nam, gia đình không thể hiểu, họ hàng không thể hiểu, bạn bè cho dù thân mà khác ngành cũng không thể hiểu, chỉ có khi là một sinh viên y rồi mới có thể hiểu, tương lai không sáng sủa như hầu hết ai cũng nghĩ vậy. Nhưng thôi, đó là chuyện của 3 năm nữa. Bây giờ mình vẫn chưa muốn nghĩ tới và đưa ra quyết định. Cũng có thể mình sẽ làm một bác sĩ ngoại, cũng có thể mình không làm bác sĩ mà mọi người đều mong đợi. Để thời gian trả lời.